Lưu Vĩnh Hạ

TẤM VÉ SỐ CÒN LẠI


Em lang thang bước qua từng con phố
Bán sang giàu may mắn cho người ta
Buổi cơm trưa vỏn vẹn khúc bánh mì
Chén nước lã xin người...em uống vội


Cuộc đời em sống bằng những con số
Giữa lòng người phù phiếm kiếp nhân sinh
Lấy thơ ngây đổi lấy những nhục hình
Tấm vé số trên tay mời khách lạ


Chưa tới gần người đuổi xua vội vã
Lúc nhẹ nhàng khi lớn tiếng mắng la
Phận của em là đứa trẻ không nhà
Em chỉ biết cúi đầu đi lặng lẽ


Có những lúc tủi buồn đôi dòng lệ
Mưa nhạt nhòa theo nước mắt em rơi
Mái hiên người khúm núm đứng lẻ loi
Bánh mì trưa còn thừa em lót dạ


Em nào trách cuộc đời là nghiệt ngã
Sống âm thầm phận đứa trẻ mồ côi
Đem vinh hoa may mắn đến cho người
Riêng hiu hẩm một đời em nhận lảnh


Đời của em những khúc quanh lận đận
Lấy màn trời chiếu đất gói yêu thương
Dám mơ đâu cắp sách đi đến trường
Như bao trẻ ấm êm trong hạnh phúc


Khuya mưa rơi lạnh lòng em thao thức
Ngọn đèn đường hiu hắt giữa màn đêm
Em co ro bó gối trên bậc thềm
Nhìn tấm vé chẳng người mua còn lại


Mưa vẫn rơi trên mái đầu thơ dại......

Lưu Vĩnh Hạ

Được bạn: vdn đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "TẤM VÉ SỐ CÒN LẠI"